Em đã kể anh nghe câu chuyện về những mùi hương?
Lan Nam Phi là những giọt cười trong veo tuổi hai mươi em cất giữ,
Tầm gửi là mùa đông năm ấy, một ánh mắt đã dõi theo em,
Dành dành là thời gian em ngỡ mình đã tìm thấy bình yên,
Trà trắng từng là khoảng trời bao dung, vững chãi của em.
Vậy, em tự hỏi mùi hương của mình là gì anh nhỉ?
Lần đầu dựa lên vai anh, áo em vương hoa mộc lan,
Lần đầu anh vòng tay ôm, tóc em ướp chút vani,
Lần đầu anh tặng em, rừng diên vĩ trong chiếc chai xinh.
Thậm chí em còn không nhớ được mùi hương trên áo anh ngày hôm ấy,
Chỉ biết khi về rồi, anh vẫn như còn ngay cạnh đây, trên áo em.
Em nhớ mình cũng dụi má vào anh, ngủ thiếp đi,
Chắc anh cũng mang về nhà chút mùi phấn son?
Radio vẫn hát “Tình yêu là những ánh sáng lấp lánh đèn vàng thắp lên bên ô cửa nhỏ
Tình yêu là những dịu êm từng đêm mình cùng ăn tối và nghe mưa rơi”
Em mong chuyện mình sẽ thơm mùi ấm êm, mùi quen thuộc, là chốn đi về,
Là mùi nắng sau cơn mưa, là mùi thuốc chữa lành trái tim,
Đã gần năm năm rồi, em mong là lần này em sẽ chắc chắn,
Mình muốn ở bên cạnh, cùng trò chuyện, chăm sóc, yêu thương nhau,
Thắp chút nến thơm ở nhà anh, để anh luôn nhớ mỗi khi em không ở bên.
***
Đã gần 1825 ngày rồi đấy, và em vẫn thích anh nhiều thế này.
Phải làm sao bây giờ, rồi mình sẽ ra sao?