Anh có nhớ bài hát em vẫn nghe,
“Nước mắt em đan từ những nỗi đau,
Tháng năm, rồi tháng năm”?
Đôi lúc em đã tự hỏi, trái tim có thể nát tan thêm?
Ngày anh đến bên, nỗi buồn dần vơi, rồi tan mất,
Nụ cười ấm áp, ánh mắt ngập tràn tình yêu,
Và em nghĩ, anh là người đàn ông hài hước nhất,
Bàn tay dịu dàng vuốt tóc, bờ vai chở che một kiếp người,
Em tự hỏi,
Không biết mình đã làm gì để xứng đáng với anh?
Núi qua núi, sông ngàn sông,
Nếu kiếp này lạc mất nhau,
Em vẫn sẽ chờ
Buổi sáng thức dậy có anh ở bên, tay trong tay,
Anh biến những giấc mơ hoang đường công chúa thành hiện thực.
Bữa sáng anh nấu, cà phê anh pha,
Khói bốc lên từ cửa sổ hiên nhà mỗi tối,
Tiếng cười giòn tan, chương trình thời sự bảy giờ,
Lách cách cơm canh, gia đình của riêng chúng mình,
Bé Na cuộn tròn bên anh, mơ những giấc mơ trong lành.
Không còn gì đẹp, và thơ hơn thế,
Khi anh ôm ghì, em chỉ mong, mình sẽ mãi chẳng bao giờ xa nhau.
Tình yêu khi xa là nhớ, gần là thương thêm,
Liệu em có thể yêu anh nhiều hơn nữa?
Ước mong nhà luôn là nơi yên ấm, chờ anh về,
Ước mong hạnh phúc mình từ đây về sau,
Đan thành chiếc khăn, cái áo,
Chở che, sưởi ấm cho anh những ngày đông về,
Thành làn gió mát ve vuốt mệt mỏi những ngày hè sang,
Ước mong mỗi tối, từ nay đến già đều nằm cạnh nhau,
Tay trong tay, mình nói chuyện buồn vui,
Từng ngày bình dị nhất, trôi qua yên ả,
Cùng nhau, rồi mình cũng sẽ đi hết kiếp nhân sinh.
Hà Nội, 30 tháng 12, 2020
